Với 18 tuyển thủ ở 11 môn thi đấu tại London, thể thao Việt
Nam (TTVN) có đội hình đông và đa dạng nhất trong 7 lần dự Olympic.
Song, ở đấu trường London này, chúng ta đã gặp thực tế phũ phàng: Chưa
giành huy chương. Olympic 2012 sắp bế mạc và tính đến thời điểm tờ báo
lên khuôn, chúng ta chỉ còn đúng 2 môn thi đấu: taekwondo hạng 58 kg nam
và vật hạng 48 kg nữ.
THIẾU THỨ... CẦN THIẾT
Không tính bước đột phá về số lượng tuyển thủ và số môn góp mặt, nếu suy xét kỹ lưỡng tổng thể cũng như từng trường hợp cụ thể, đoàn TTVN cũng đã có những tiến bộ chung đáng kể.
Chưa bao giờ đoàn TTVN lại có nhiều thành tích tốt như vậy, đơn cử như lần đầu tiên có tới 2 tuyển thủ đoạt hạng 4 với khoảng cách sít sao với nhóm có huy chương, với Quốc Toàn (cử tạ, hạng 56 kg) và Xuân Vinh (bắn súng, 50m súng ngắn tự chọn). Có thể tính vị trí thứ 9 cũng của chính Xuân Vinh ở một nội dung khác là 10m súng ngắn hơi, và vị trí thứ 12 của tuyển thủ TDDC Hà Thanh ở môn nhảy ngựa.
Dẫu vậy, kết quả thi đấu của đoàn TTVN tại London vẫn có thể coi như không thành công, khi không thể vươn tới được đích quan trọng và cần nhất của một nền thể thao tại bất cứ đấu trường nào: đoạt tấm huy chương vàng. Nó khác hẳn với Thế vận hội Bắc Kinh cách đây 4 năm, khi đô cử Hoàng Anh Tuấn tỏa sáng rực rỡ, giành HCB rất thuyết phục, đủ để đoàn TTVN có một Olympic thành công.
Cũng có phần đáng tiếc và đen đủi khi cả Quốc Toàn và Xuân Vinh không thể giành được huy chương, dù có thời điểm tưởng như họ đã ở thật gần. Nhưng suy cho cùng, đó không phải là điều gì bất ngờ, và đã phản ánh chính xác trình độ thực sự của họ, cũng như cả đoàn TTVN. Thậm chí riêng với Vinh, việc đứng được thứ tư cũng đã hệt như một giấc mơ.
Sự thật tại Olympic 2012, đoàn TTVN chưa có một “mũi nhọn” đạt tới tầm có thể tranh chấp huy chương một cách sòng phẳng, điều mà những Xuân Vinh, Hà Thanh hay kể cả Quốc Toàn hãy còn một khoảng cách rõ rệt.
Việc “trắng tay” ấy, bất chấp hy vọng vẫn còn đôi chút ở môn taekwondo, dù muốn hay không cũng phải thừa nhận rằng nó là một kết quả... bình thường và hợp lý. Chưa kể, với phần lớn các tuyển thủ còn lại, Olympic cũng diện hiện như một sân chơi quá sức, đến nỗi mà mới biết kết quả bốc thăm đã coi như bị loại, ví như Ngọc Tú (judo), hay Tiến Nhật (đấu kiếm).
CHUẨN BỊ NHƯ SEA GAMES, MƠ GÌ OLYMPIC...
Nhìn ở mặt trực tiếp, cụ thể, việc đoàn TTVN không đoạt được huy chương là do trình độ, kinh nghiệm, khả năng tận dụng cơ hội chỉ có vậy và đến vậy. Tuy nhiên, sự thể hoàn toàn khác khi nhìn từ cung cách chuẩn bị cho Olympic của ngành thể thao còn quá nhiều bất cập, đến nỗi mà giới chuyên môn phải thốt lên rằng “không giống ở đâu”.
Thực tế đã chứng tỏ rằng TTVN có thể và đáng ra đã có huy chương tại London, nếu như có mục tiêu rõ ràng, gắn với các biện pháp dài hạn và mạnh mẽ trong việc chăm lo cho một số gương mặt “trọng điểm”. Thay vào đó, ngành thể thao vẫn duy trì một cách tiếp cận hệt như với “hội làng” SEA Games, mang nặng tính dàn trải, thời vụ và đơn giản.
Tính ra, Việt Nam chỉ có chưa đầy 2 năm tập trung cho Olympic, trong đó đã mất quá nửa cho việc giành vé tham dự, ngoài ra còn bị phân tán bởi kỳ SEA Games trên đất Indonesia cuối 2011. Càng lạ hơn nữa vì chắc chỉ có ở Việt Nam mới có chuyện đầu tư cho số ít tuyển thủ “trọng điểm” có hy vọng huy chương, cũng chẳng khác gì những người mà chỉ lấy được suất tới Olympic coi như xong nhiệm vụ.
Thành ra, ngay cả “trụ cột” số 1 Quốc Toàn (cử tạ) cũng mới chỉ được đầu tư nhắm đến tranh huy chương trong khoảng nửa năm, chính xác hơn với 2 tháng rưỡi xuất ngoại tập huấn tại Bulgaria và Pháp. Hay một nhân tố khác như Hà Thanh rơi vào tình cảnh 4 tháng ròng tập chay, không có HLV. Rồi 2 võ sĩ taekwondo Huỳnh Châu và Diệu Linh cũng phải đến sát Olympic mới được cấp phát loại giáp mới theo quy định của BTC trong khi VĐV các nước tập luyện làm quen trước đó cả năm.
Cú “vấp ngã” ở London của TTVN, vì thế chính là hệ quả của một cách nghĩ cách làm. Chuẩn bị cho một đỉnh cao như Olympic mà giống hệt với “hội làng” SEA Games, TTVN có được vàng mới lạ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét